Truyền đạo 1:1-18
1 Đây là lời của người triệu tập,*+ con trai Đa-vít, vua tại Giê-ru-sa-lem.+
2 Người triệu tập nói: “Hư không vô cùng!
Hư không vô cùng! Mọi sự đều là hư không!”.+
3 Một người được gì từ mọi việc khó nhọcMà mình vất vả làm ở dưới mặt trời?+
4 Thế hệ này qua, thế hệ khác tới,Trong khi trái đất đứng vững muôn đời.+
5 Mặt trời mọc, mặt trời lặn,Rồi vội trở về nơi nó mọc lại.+
6 Gió thổi về hướng nam, rồi vòng lên hướng bắc,Không ngừng đi vòng vòng, cứ thế mà xoay vòng.
7 Sông suối đều chảy ra biển, nhưng biển chẳng hề đầy.+
Chúng chảy từ đâu thì trở về đó, để rồi lại chảy tiếp.+
8 Mọi sự thảy đều chán chường;Không ai kể sao cho hết.
Mắt nhìn vẫn không thấy thỏa;Tai nghe vẫn không thấy đầy.
9 Điều chi đã có thì sẽ có nữa,Việc gì đã làm cũng sẽ làm lại;Chẳng có gì mới ở dưới mặt trời.+
10 Có chăng điều gì khiến người ta nói: “Nhìn đây, thứ này mới”?
Thứ đó đã có từ rất lâu rồi,Thứ đó đã có trước thời chúng ta.
11 Không ai còn nhớ người thời trước,Không ai sẽ nhớ người thời sau;Họ cũng chẳng được người thời sau nữa nhớ đến.+
12 Ta, người triệu tập, làm vua Y-sơ-ra-ên tại Giê-ru-sa-lem.+
13 Ta hướng lòng đến việc dùng sự khôn ngoan+ mà tìm hiểu và học hỏi về mọi sự được làm dưới bầu trời,+ tức những việc nhọc nhằn Đức Chúa Trời giao cho loài người mà họ cứ thế làm.
14 Ta nhìn mọi việc được làm dưới mặt trời;Kìa, thảy là hư không, là đuổi theo luồng gió!+
15 Thứ gì đã cong không sao làm cho thẳng,Thứ gì đã thiếu không thể nào đếm được.
16 Bấy giờ ta nói trong lòng: “Kìa! Ta đã có được sự khôn ngoan sâu rộng, hơn bất kỳ ai trước ta tại Giê-ru-sa-lem;+ lòng ta tiếp thu sự khôn ngoan và kiến thức vô vàn”.+
17 Ta đã để lòng học sự khôn ngoan, học sự điên dại cùng sự điên rồ,+ và đó cũng là đuổi theo luồng gió.
18 Vì khôn ngoan nhiều thì buồn bực nhiều,Nên ai thêm kiến thức thì thêm đớn đau.+
Chú thích
^ Tên sách “Truyền đạo” đến từ tiếng Hy Lạp. Tên tiếng Hê-bơ-rơ là Qo·heʹleth, nghĩa là “người triệu tập; người tập hợp”.