Câu hỏi độc giả
Đức tin có phải là chỗ dựa tinh thần không?
Chỗ dựa tinh thần là một hình thức tự lừa dối mình, nó khiến một người lờ đi thực tại và cản trở việc lý luận cách hợp lý. Chẳng hạn, một số người tìm đến rượu làm chỗ dựa. Ban đầu, rượu có thể làm họ cảm thấy tự tin hơn và giúp đối phó với những thử thách trong cuộc sống. Nhưng về lâu về dài, những ai tìm đến rượu làm chỗ dựa là tự gây hại cho mình. Có thể nói như thế về đức tin không?
Một số người ví đức tin như tính khờ dại. Họ cho rằng người tìm đến tôn giáo không muốn suy nghĩ hoặc không để chứng cứ vững chắc ảnh hưởng đến niềm tin của mình. Những người như thế ngụ ý rằng ai có đức tin mạnh nơi tôn giáo là lờ đi thực tại.
Kinh Thánh nói nhiều về đức tin. Nhưng không nơi nào trong sách ấy khuyến khích chúng ta nhẹ dạ hay cả tin. Kinh Thánh cũng không chấp nhận việc lười suy nghĩ sâu xa. Ngược lại, Kinh Thánh cho rằng ai tin hết mọi lời là người ngu dốt, thậm chí ngu muội (Châm-ngôn 14:15, 18). Đúng vậy, thật dại dột làm sao khi chấp nhận một ý tưởng nào đó là đúng mà không kiểm tra bằng chứng! Điều đó giống như việc nhắm mắt băng qua đường có nhiều xe đang lưu thông, chỉ vì có người bảo chúng ta làm thế.
Thay vì khuyến khích đức tin mù quáng, Kinh Thánh khuyên chúng ta tiếp tục mở mắt theo nghĩa bóng để không bị mắc lừa (Ma-thi-ơ 16:6). Chúng ta mở to mắt bằng cách dùng “lý trí” (Rô-ma 12:1). Kinh Thánh rèn luyện chúng ta lý luận theo chứng cứ và đi đến kết luận hợp lý dựa trên sự thật. Hãy xem vài trường hợp trong các lá thư của sứ đồ Phao-lô.
Khi viết thư cho hội thánh ở Rô-ma, Phao-lô không muốn họ tin Đức Chúa Trời chỉ vì những lời ông nói. Thay vì vậy, ông khuyến khích họ xem xét chứng cứ cho thấy Đức Chúa Trời là thật. Ông viết: “Đức Chúa Trời là vô hình, nhưng từ lúc thế gian được dựng nên, khi xem xét những vật ngài tạo ra thì người ta có thể thấy rõ các đặc tính của ngài, tức quyền năng muôn đời và cương vị Chúa Trời; bởi thế, họ [những người chối bỏ quyền lực của Đức Chúa Trời] không thể bào chữa cho mình” (Rô-ma 1:20). Phao-lô cũng lý luận theo đường hướng này khi viết thư cho các tín đồ đạo Đấng Ki-tô người Hê-bơ-rơ. Ông nói: “Hiển nhiên, ngôi nhà nào cũng có người dựng nên, còn đấng dựng nên muôn vật chính là Đức Chúa Trời” (Hê-bơ-rơ 3:4). Trong thư gửi cho tín đồ sống ở thành Tê-sa-lô-ni-ca, Phao-lô khuyến khích họ thận trọng chọn điều mình tin. Ông muốn họ “xem xét mọi điều để biết chắc có đúng hay không”.—1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:21.
Đức tin không vun đắp trên chứng cứ đáng tin cậy thì có thể trở thành chỗ dựa tinh thần, tức điều khiến một người lầm lạc và bị hại. Nói về một số người tin đạo vào thời ông, Phao-lô viết: “Tôi chứng nhận rằng họ có lòng sốt sắng với Đức Chúa Trời, nhưng không theo sự hiểu biết chính xác” (Rô-ma 10:2). Vậy, làm theo lời khuyên của Phao-lô dành cho hội thánh ở Rô-ma thật quan trọng cho chúng ta biết bao! Ông viết: “Hãy biến đổi tâm trí mình, hầu tự chứng minh cho chính mình về ý muốn của Đức Chúa Trời, là ý muốn tốt lành, hoàn hảo và đẹp lòng ngài” (Rô-ma 12:2). Đức tin dựa trên sự hiểu biết chính xác về Đức Chúa Trời trở thành cái khiên lớn để che chở chúng ta không bị nguy hại về cảm xúc và tâm linh, chứ không phải là chỗ dựa tinh thần.—Ê-phê-sô 6:16.