Đi đến nội dung

Đi đến mục lục

 KINH NGHIỆM

Phụng sự Ðức Giê-hô-va là sự nghiệp của tôi

Phụng sự Ðức Giê-hô-va là sự nghiệp của tôi

Sau khi tốt nghiệp trung học vào tháng 1-1937, tôi đăng ký vào trường Ðại học Iowa State, gần nơi gia đình sinh sống ở giữa miền tây Hoa Kỳ. Vừa đi học vừa đi làm để có tiền đóng học phí nên tôi ít có thời gian cho việc khác. Việc nghiên cứu các tòa nhà cao và cầu treo là trọng tâm trong đời sống lúc tôi còn trẻ.

Ðầu năm 1942, không lâu sau khi Hoa Kỳ bước vào Thế Chiến II, tôi đang học năm thứ năm đại học và chỉ còn vài tháng nữa sẽ nhận bằng cử nhân kiến trúc. Tôi sống cùng hai người bạn. Một bạn đề nghị tôi nói chuyện với người “thăm các chàng trai ở dưới nhà”. Ở đấy, tôi gặp anh John O. Brehmer, một Nhân Chứng Giê-hô-va. Tôi kinh ngạc khi thấy anh dùng Kinh Thánh để trả lời hầu như mọi câu hỏi. Tôi ấn tượng, nên bắt đầu tìm hiểu Kinh Thánh đều đặn với anh và cuối cùng đi truyền giáo với anh mỗi khi có thể.

Ông Otto, cha của anh John, trở thành Nhân Chứng lúc làm giám đốc ngân hàng ở Walnut, Iowa. Ông từ chức để làm công việc truyền giáo trọn thời gian. Sau một thời gian, gương mẫu tốt của ông và gia đình đã thôi thúc tôi có quyết định quan trọng.

ÐẾN LÚC QUYẾT ÐỊNH

Một ngày nọ, chủ nhiệm khoa của trường đại học nói rằng điểm của tôi thấp và không thể tốt nghiệp dựa trên điểm của mấy năm qua. Tôi nhớ mình đã cầu nguyện tha thiết với Giê-hô-va Ðức Chúa Trời, xin ngài hướng dẫn. Không lâu sau đó, tôi được giáo sư mời đến gặp. Ông ấy bảo rằng có một lời mời làm kỹ sư, và đã thay mặt tôi nhận lời mời ấy. Tôi cảm ơn vị giáo sư, nhưng giải thích tại sao tôi chọn việc phụng sự Ðức Giê-hô-va là sự nghiệp của mình. Ngày 17-6-1942, tôi làm báp-têm. Không lâu sau, tôi được bổ nhiệm làm tiên phong, tức Nhân Chứng Giê-hô-va làm việc truyền giáo trọn thời gian.

Sau đó, cùng năm 1942, tôi nhận lệnh gọi nhập ngũ và trình diện ban tuyển quân, giải thích vì cớ lương tâm tôi không thể tham gia chiến tranh. Tôi đưa ra giấy xác nhận đức tính tốt và kỹ năng làm kiến trúc sư của tôi do các giáo sư đại học viết. Dù có bằng chứng xác thực như thế, tôi cũng bị phạt 10.000 đô la và bị kết án 5 năm tù ở Leavenworth, Kansas, Hoa Kỳ.

ÐỜI SỐNG TRONG TÙ

Nhà tù Leavenworth tại Hoa Kỳ ngày nay. Khoảng 230 Nhân Chứng bị giam ở đây

Hơn 230 Nhân Chứng trẻ bị đưa đến nông trại thuộc nhà tù liên bang Leavenworth. Ðây là nông trại mà chúng tôi làm việc dưới sự giám sát của nhiều lính canh. Một số biết lập trường  trung lập của chúng tôi theo đạo Ðấng Ki-tô và tôn trọng quan điểm ấy.

Một số lính canh cho phép chúng tôi tiếp tục duy trì các buổi họp Kinh Thánh. Họ cũng giúp chúng tôi nhận các ấn phẩm Kinh Thánh. Người cai quản nhà tù thậm chí còn đặt mua dài hạn tạp chí Consolation (nay là Tỉnh Thức!).

RA TÙ VÀ LÀM GIÁO SĨ

Tôi thụ án ba năm với án tù 5 năm, rồi được thả vào ngày 16-2-1946, vài tháng sau khi Thế Chiến II chấm dứt. Ngay lập tức, tôi lại làm tiên phong trọn thời gian. Tôi được bổ nhiệm đến thành phố Leavenworth, Kansas! Tôi sợ, vì ở đây người ta có thành kiến rất gay gắt với Nhân Chứng Giê-hô-va. Tìm được việc làm để nuôi thân là điều khó, tìm ra chỗ ở còn khó hơn.

Một ngày nọ, khi đi truyền giáo từng nhà, tôi đã gặp một lính canh mà tôi biết khi ở tù, ông la lên: “Cút khỏi đây!”. Thấy ông cầm cây gậy bóng chày, tôi sợ và nhanh chóng rút lui. Tại nhà khác, một phụ nữ nói: “Ðợi một chút” và đóng cửa lại. Tôi đứng đợi, rồi bổng nhiên nước rửa chén từ trên lầu đổ ào xuống đầu tôi. Dù vậy, công việc truyền giáo đã mang lại cho tôi nhiều ân phước. Sau đó, tôi biết một số người trước đây nhận ấn phẩm từ tôi đã trở thành Nhân Chứng.

Vào năm 1943, một trường mới cho giáo sĩ được thành lập ở miền bắc New York. Tôi được mời tham dự, và tốt nghiệp khóa thứ 10 vào ngày 8-2-1948. Trường ấy sau này có tên Trường Kinh Thánh Ga-la-át của Hội Tháp Canh. Sau khi tốt nghiệp, tôi nhận nhiệm sở ở Bờ biển Vàng, nay là Ghana.

Khi đến Bờ biển Vàng, nhiệm vụ của tôi là mang tin mừng đến các nhà cầm quyền và người châu Âu. Cuối tuần tôi kết hợp với các hội thánh của Nhân Chứng Giê-hô-va và giúp anh em đồng đạo trong việc truyền giáo từng nhà. Tôi cũng đến thăm Nhân Chứng sống ở vùng hẻo lánh và huấn luyện họ trong việc truyền giáo. Ngoài ra, tôi cũng làm giám thị lưu động ở Bờ biển Ngà.

Khi phụng sự trong những vùng này, tôi học cách sống như người châu Phi bản xứ—ngủ trong nhà bằng bùn, ăn bằng tay, và đi vệ sinh ở ngoài như dân Y-sơ-ra-ên trong hoang mạc (Phục-truyền Luật-lệ Ký 23:12-14). Nhờ vậy, tôi và các giáo sĩ khác được tiếng tốt. Vợ của các viên chức địa phương bắt đầu tìm hiểu Kinh  Thánh với chúng tôi. Thế nên, khi những kẻ chống đối gây rắc rối cho chúng tôi và ra lệnh không cấp visa mới, các bà vợ này thúc bách chồng mình đừng làm thế và chồng làm theo!

Như đa số giáo sĩ ở châu Phi, cuối cùng tôi cũng bị sốt rét. Những cơn sốt, ớn lạnh đã làm tôi mê sảng. Thỉnh thoảng tôi phải giữ chặt hàm dưới để đừng run lập cập. Dù vậy, công việc truyền giáo tiếp tục mang lại cho tôi niềm vui và lòng thỏa nguyện.

Trong bốn năm đầu ở châu Phi, tôi liên lạc thư từ với chị Eva Hallquist, người mà tôi đã gặp trước khi rời Hoa Kỳ. Tôi biết rằng Eva sẽ tốt nghiệp khóa thứ 21 của Trường Ga-la-át vào ngày 19-7-1953, tại hội nghị quốc tế của Nhân Chứng Giê-hô-va ở sân vận động Yankee, New York. Thế nên, tôi thỏa thuận với thuyền trưởng để làm việc trên tàu và được đi miễn phí đến Hoa Kỳ.

Sau 22 ngày, đôi khi biển động, tôi đã đến Hoa Kỳ và đến gặp Eva tại trụ sở trung ương của Nhân Chứng Giê-hô-va ở Brooklyn. Ở đó, trên một sân thượng nhìn ra quang cảnh bao quát của cảng New York và đường chân trời, tôi đã cầu hôn. Sau này, Eva đến Bờ biển Vàng để cùng tôi phụng sự.

CHU TOÀN TRÁCH NHIỆM GIA ÐÌNH

Sau khi hai vợ chồng phụng sự vài năm ở châu Phi, tôi nhận một lá thư từ mẹ, nói rằng cha tôi đang hấp hối vì bệnh ung thư. Sau khi xin phép rời nhiệm sở, hai vợ chồng tôi quay về Hoa Kỳ. Sức khỏe của cha tôi xuống dốc trầm trọng và không lâu sau ông qua đời.

Chúng tôi quay về Ghana gần bốn năm thì nhận được tin sức khỏe của mẹ rất yếu. Một số người bạn đề nghị vợ chồng tôi nên quay về để lo cho mẹ. Ðây là quyết định khó nhất từ trước đến giờ. Sau 15 năm làm giáo sĩ, 11 năm phụng sự cùng nhau, chúng tôi quay về Hoa Kỳ.

Họp với vị lãnh đạo địa phương ở Bờ biển Vàng, giờ đây là Ghana

Trong nhiều năm, chúng tôi thay phiên chăm sóc mẹ, giúp mẹ đi nhóm họp khi mẹ có thể đi được. Mẹ qua đời vào ngày 17-1-1976 ở tuổi 86. Nhưng chín năm sau, một cú sốc lớn hơn lại đến. Eva được chẩn đoán bị bệnh ung thư. Chúng tôi chiến đấu với căn bệnh bằng mọi cách, nhưng cuối cùng Eva qua đời vào ngày 4-6-1985 ở tuổi 70.

THÊM SỰ THAY ÐỔI TRONG SỰ NGHIỆP ÐẦY THỎA LÒNG

Năm 1988, tôi được mời đến dự lễ khánh thành chi nhánh mới mở rộng ở Ghana. Quả là một dịp đáng nhớ! Sau khi tôi tốt nghiệp Trường Ga-la-át, khoảng 40 năm trước đó, chỉ có vài trăm Nhân Chứng ở Ghana. Nhưng đến năm 1988, có hơn 34.000 và giờ đây có gần 114.000!

Hai năm sau khi đến thăm Ghana, tôi kết hôn với bạn thân của Eva là Betty Miller vào ngày 6-8-1990. Chúng tôi tiếp tục cùng nhau xem việc phụng sự Ðức Giê-hô-va là sự nghiệp của mình. Chúng tôi mong đợi đến ngày sẽ gặp lại ông bà, cha mẹ, và Eva qua sự sống lại trong địa đàng.—Công vụ 24:15.

Tôi rơi lệ khi nghĩ đến đặc ân tuyệt vời là được Ðức Giê-hô-va dùng trong hơn 70 năm. Tôi thường cảm ơn ngài đã hướng dẫn tôi phụng sự ngài và xem đó là sự nghiệp của mình. Dù hiện nay tôi hơn 90 tuổi, Ðức Giê-hô-va, kiến trúc sư tài ba nhất trong vũ trụ, tiếp tục cho tôi sức mạnh và lòng can đảm để theo đuổi sự nghiệp phụng sự ngài.